Cái Đói Của 2 Giờ Sáng Không Giống Ban Ngày
Ban ngày, cái đói đi kèm vội vã. Nhưng ban đêm, khi không còn tiếng xe, không còn tiếng hàng quán, cái đói lại giống như một bản nhạc jazz, thong thả, ma mị. Nó khiến mình muốn chậm lại, muốn thưởng thức, thay vì chỉ “ăn để no”.
Tôi lôi ra cây Klobasa dài, lớp da căng bóng, màu nâu đỏ ánh khói. Đặt lên chảo gang, mỡ từ từ rịn ra, nghe tiếng xèo xèo nhỏ giọt. Không cần dầu ăn, bản thân xúc xích đã mang trong mình hương mỡ và gia vị.
Vị Khói Tiệp Khắc Gặp Vị Cay Đức
Xúc xích Klobasa vốn dĩ là niềm tự hào của Tiệp, nêm bằng tỏi, tiêu đen, hạt caraway thứ gia vị Áo–Đức hay dùng. Khi cắn một miếng, tôi cảm giác như đang ở giữa một quán bia Prague mùa đông, không khí lạnh len vào tay áo, nhưng cái nóng từ xúc xích vừa nướng lại làm mọi giác quan bừng tỉnh.
Tôi rưới lên đó sốt Ketchup Curry của Đức một phát minh nghe có vẻ “nghịch ngợm” nhưng thực ra là báu vật của các quầy ăn đêm Berlin. Ngọt, chua, cay, mùi cà ri dậy lên vừa đủ để làm nền, không át đi mà nâng xúc xích lên một tầng cao mới.
Cú Hích Củ Cải Ngựa Horseradish
Nếu thiếu horseradish, trải nghiệm này chỉ mới dừng ở “ngon”. Nhưng khi chấm một chút củ cải ngựa lên đầu lưỡi, cái cay thẳng vào xoang mũi rất nhẹ nhàng. Thứ ấy không dành cho người yếu tim. Nó như cú đấm mạnh vào vị giác, làm tôi tỉnh táo hẳn, giống như ai vừa bật đèn sáng trong một căn phòng tối.
Khoảnh Khắc Riêng Tư Nhưng Đầy Châu Âu
Ăn khuya thường gắn liền với cảm giác tội lỗi. Nhưng hôm đó, tôi thấy mình đang du lịch bằng hương vị. Không cần vé máy bay, không cần hộ chiếu chỉ cần một cây xúc xích Tiệp, một chút sốt Đức, một nhúm củ cải ngựa, và 2 giờ sáng bỗng hóa thành một chuyến đi châu Âu ngắn ngủi.
“Đúng là đôi khi, những trải nghiệm đáng nhớ nhất không nằm ở nhà hàng sang trọng, mà ngay trong căn bếp nhỏ lúc nửa đêm.”