Đây là câu hỏi cực kỳ thú vị – không chỉ là chuyện khẩu vị hay thói quen ăn uống. Mà là một bản hòa âm phức tạp giữa văn hóa, lịch sử, đạo đức, y học, truyền thông và cả kinh tế toàn cầu. Tại sao ở Việt Nam, phá lấu là đặc sản, còn ở Mỹ, chỉ cần nghe đến “lòng heo” là nhiều người đã lắc đầu tởm lợm?
1. Văn Hóa Ẩm Thực Phương Tây: Ưa Sạch Sẽ, Tối Giản, Thịt Nạc
Văn hóa ẩm thực của các nước phương Tây như Mỹ, Anh, Úc, Canada… vốn dĩ không phát triển theo hướng “ăn toàn bộ con vật”. Họ tập trung vào:
- Thịt nạc nguyên khối: Steak, lamb chop, roast beef…
- Món ăn nhanh, tiện lợi: Burger, sandwich, xúc xích công nghiệp…
- Thẩm mỹ cao, sạch sẽ: Món ăn phải trông “ngon từ cái nhìn đầu tiên”.
Thế nên các phần như gan, ruột, dạ dày, phổi… thường bị liệt vào nhóm “phụ phẩm”, không nằm trong định nghĩa về “thịt chất lượng cao”.
2. Quan Niệm Y Học: Nội Tạng = Dơ Bẩn, Độc Hại?
Từ thế kỷ 20, với sự phát triển của y học hiện đại, nhiều quan điểm mới được hình thành:
- Gan: Là nơi lọc độc bị hiểu nhầm là chứa nhiều chất độc.
- Ruột: Liên quan đến tiêu hoá dễ gây liên tưởng tới… phân.
- Não, tuỷ: Gắn với bệnh bò điên (mad cow disease).
Quan niệm này ăn sâu vào nhận thức đại chúng, khiến nội tạng bị xem như “nguy cơ tiềm ẩn cho sức khoẻ” – nhất là khi nhắc đến cholesterol, ký sinh trùng, vi khuẩn.
3. Giai Cấp Xã Hội Và Tâm Lý “Ăn Đồ Nghèo”
Trong thời kỳ hậu chiến và khủng hoảng kinh tế, nội tạng từng là nguồn thực phẩm rẻ tiền cho người lao động nghèo ở cả châu Âu và Mỹ. Tuy nhiên:
- Giới trung lưu và thượng lưu dần coi nội tạng là “thức ăn của tầng lớp dưới”.
- Việc không ăn nội tạng trở thành biểu hiện của “sự sang chảnh”.
Giống như ở Việt Nam có người gọi phá lấu là “đồ ăn học sinh”, ở phương Tây, món gan nướng hay lòng xào dần biến mất khỏi bàn ăn gia đình vì… “không sang”.
4. Truyền Thông Và Văn Hóa Đại Chúng Càng Làm Tệ Hơn
Truyền thông đại chúng góp phần thổi phồng cảm giác sợ hãi nội tạng:
- Phim Hollywood: Hay dùng tim, gan, óc… để tạo hiệu ứng kinh dị.
- Quảng cáo thực phẩm: Tập trung vào miếng thịt đỏ căng bóng, không dính máu hay mỡ thừa.
- Giáo dục trẻ em: Tập ăn “lean meat” và “white meat”, tránh đồ “lạ”.
Thế hệ lớn lên trong môi trường này dĩ nhiên chẳng bao giờ… tình nguyện gọi phá lấu hay dồi trường khi đi ăn ngoài.
5. Luật Vệ Sinh An Toàn Thực Phẩm Rất Khắt Khe
Ở các nước như Úc, Mỹ, Canada…, việc bán và chế biến nội tạng phải tuân thủ các tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm ngặt:
- Nội tạng dễ nhiễm khuẩn: Phổi, ruột, óc, gan… cần xử lý đặc biệt.
- Chuỗi siêu thị không bảo quản tốt: Nội tạng khó cấp đông & vận chuyển dài ngày.
- Không phù hợp với tiêu chuẩn “sạch – nhanh – tiện lợi”.
Do đó, đa phần nhà máy giết mổ không phân phối nội tạng trong nước, mà chọn cách bán sang châu Á hoặc… vứt bỏ.
6. Sự Đối Lập Văn Hóa: Đông Á Là Thánh Địa Của Nội Tạng
Ở châu Á, đặc biệt là Trung Quốc, Việt Nam, Philippines, Thái Lan,… nội tạng là một phần quan trọng trong bức tranh ẩm thực:
- Cháo lòng, phở lòng, phá lấu, dồi, tim cật…
- Xử lý kỹ mùi – vị – kết cấu để tạo nên món ngon độc đáo.
- Tôn vinh sự tiết kiệm, tận dụng toàn bộ con vật.
Không có gì lạ khi người Việt mình ăn “từ đầu tới đuôi”, còn phương Tây… vứt gần nửa con vật đi.
7. Xuất Khẩu Nội Tạng: Cái Bỏ Của Người Này Là Kho Báu Của Kẻ Khác
Hãy nhìn vào những con số:
- Úc, Mỹ, New Zealand: không chuộng nội tạng.
- Nhưng xuất khẩu hàng tấn gan, lòng, tim mỗi năm sang Việt Nam, Trung Quốc, Hong Kong…
- Với giá rẻ, nhưng tạo lợi nhuận vì tận dụng phụ phẩm không tiêu thụ nội địa.
Vậy nên, họ không ăn không phải vì không có, mà vì “có người khác ăn giùm” – và đó là thị trường béo bở.
Không Ăn Vì Không Thèm, Chứ Không Phải Không Có
Chúng ta có thể kết luận ngắn gọn rằng:
“Việc người phương Tây không ăn nội tạng là kết quả của hàng loạt yếu tố lịch sử, y học, tâm lý, văn hóa và kinh tế chứ không phải do nội tạng không ngon.”
Trong khi người Việt, người Hoa hay Nhật Bản xem nội tạng là phần tinh túy của nghệ thuật ẩm thực, thì nhiều người phương Tây chọn cách “không ăn cho nhanh gọn”.
Và thế là mở ra cả một thị trường khổng lồ cho xuất khẩu phụ phẩm vừa giúp tiết kiệm, vừa thúc đẩy chuỗi cung ứng toàn cầu một cách khôn ngoan.
Đừng xem nội tạng là thứ “kém sang”. Hãy nhìn nó là một phần văn hoá, là tài nguyên ẩm thực đang bị bỏ phí nếu không xử lý khéo léo. Với thị trường đang quay lại các giá trị truyền thống và ẩm thực thủ công, nội tạng hoàn toàn có thể… lên đời nếu biết làm đúng!
Khám Phá Các Nguyên Liệu Cao Cấp Từ Đối Tác Của Chúng Tôi Tại: 2redfood.com
📩 Đăng Ký Nhận Bản Tin Ẩm Thực
© fooddaily.vn Trang Tin Tức về Ẩm Thực & Văn Hóa Xu Hướng Ẩm Thực Mới Nhất.
© Tổng hợp và tác giả – Huỳnh Huy Hoà – fooddaily.vn

