Z S
Zalo Shopee
Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
228 lượt xem

Vì Sao “FOODDAILY” Không Có “CONTENTS” Ẩm Thực Trung Hoa? Một Góc Nhìn Cá Nhân

Nghe có vẻ “ngược dòng”, nhưng đúng vậy tôi, một người sống và thở trong ngành F&B, một kẻ mê mẩn hành trình khám phá vị giác toàn cầu, không có tình yêu mãnh liệt với ẩm thực Trung Hoa.

Không phải vì món Hoa không ngon. Ngược lại, đây là một trong những nền ẩm thực lâu đời và đồ sộ nhất thế giới: từ Tứ Xuyên cay nồng tê dại, Quảng Đông thanh nhã, đến Thượng Hải ngọt ngào sâu lắng. Nhưng… tôi không cảm được nó. Và lý do không hề phiến diện mà rất cá nhân, rất thực tế.

Quá Nhiều Dầu Mỡ Và Gia Vị Gắt

Ẩm thực Trung Hoa thường có điểm chung là ngập dầu, nặng sốt, đậm vị chiên sâu, xào kỹ, đôi khi món nguội cũng không thiếu dầu mè chan kín. Là người yêu sự tinh khiết, tôi cảm thấy “ngộp” trước một đĩa đồ ăn bóng loáng dầu mỡ đến mức nguyên liệu gốc cũng trở nên… xa lạ.

Vị cay Tứ Xuyên không phải kiểu cay nồng dễ nghiện, mà là cay “tê rần” như đánh vào đầu lưỡi. Còn vị ngọt kiểu Thượng Hải, ngược đời ở chỗ: món mặn mà lại như tráng miệng, khiến tôi không biết mình đang ăn cơm hay ăn bánh.

Mọi hương vị cứ như đang tranh giành spotlight trong khoang miệng quá nhiều, quá mạnh, quá dồn dập. Thiếu sự tinh tế và tiết chế mà tôi luôn tìm kiếm trong ẩm thực.

Khó Gần Về Tư Duy Chế Biến

Tôi theo trường phái “ít nhưng sâu”, nơi một lát sashimi hay một thìa risotto có thể chạm đến tầng sâu cảm xúc. Trong khi đó, ẩm thực Trung Hoa thường mang tinh thần “nhiều, phức tạp, phô diễn”.

Một bữa ăn người Hoa có thể bày ra 10–12 món: chiên, xào, hấp, hầm, luộc, sốt… Cách nấu đa dạng, hương vị mạnh mẽ, nhưng đôi khi làm loãng đi trọng tâm. Tôi không thấy sự “lặng thầm” của nguyên liệu, mà thấy một sự “ồn ào” của kỹ thuật và gia vị.

Nếu ẩm thực Nhật như một bản haiku, thì món Trung là một vở kinh kịch rực rỡ, tầng tầng lớp lớp, nhưng không phải ai cũng nghe được hết nhạc điệu.

Thiếu Tính Cá Nhân Và Cảm Xúc

Khi ăn món Âu hay Nhật, tôi thường cảm nhận như đang được đầu bếp thì thầm điều gì đó – một câu chuyện nhỏ, một kỷ niệm, một cảm xúc. Nhưng khi ăn món Trung, đôi khi tôi thấy mình như đang trong một xưởng sản xuất: tốc độ, kỹ thuật, hiệu suất… nhưng thiếu hồn.

Ẩm thực là nghệ thuật cá nhân. Tôi luôn cần thấy được hơi thở con người trong món ăn một chút thơ, một chút lặng, một chút “đời”. Và rất tiếc, tôi chưa thấy điều đó trong phần lớn trải nghiệm món Hoa mình từng có.

Từng “Shock” Khi Ăn Món Trung

Lần đầu tiên tôi dùng món “đầu cá chưng tương đậu đen”. Món ăn hoành tráng, đậm đà, nhưng mùi… thật sự quá nặng với người chưa quen. Cảm giác như một cuộc tấn công trực diện vào khứu giác và vị giác. Và từ đó, tôi có chút dè chừng.

Và cũng không thể không nhắc đến mối lo ngại về an toàn thực phẩm ở Trung Quốc vốn là điều làm tôi, với tư duy minh bạch và sạch trong ngành F&B, luôn chùn tay khi phải thử những món “thách thức lòng tin”.

Không Hợp Không Có Nghĩa Là Kỳ Thị

Tôi viết ra những điều này không phải để dìm hàng ẩm thực Trung Hoa. Tôi có nhiều bạn bè, đồng nghiệp yêu món Hoa như một phần máu thịt. Nhưng như trong tình yêu có thứ hợp, có thứ không. Tôi tôn trọng sự đồ sộ và sức ảnh hưởng của nền ẩm thực này, nhưng tôi chọn bước đi trên một con đường khác nhẹ nhàng hơn, tinh giản hơn, và đậm chất thơ hơn.

Ai biết được? Có thể một ngày nào đó, tôi gặp một món Hoa khiến tôi “quay xe” và say mê lại từ đầu. Nhưng hiện tại, tôi vẫn là một kẻ si mê sushi hơn dimsum, và chọn dùng parmesan hơn món hải sâm chưng tương.

Vì Sao FoodDaily Không Tập Trung Vào Ẩm Thực Trung Hoa?

Tôi từng được hỏi: “Sao trên FoodDaily.vn hay các bài blog của anh, gần như không thấy chuyên mục về món Hoa?”
Câu trả lời giản dị và thành thật: Tôi không đam mê thì không viết. Không kết nối thì không đào sâu.

Làm nội dung ẩm thực mà thiếu cảm xúc thì cũng như nấu một bữa ăn mà không nếm kỹ thuật có thể đúng, nhưng không thể chạm vào tim người thưởng thức.

Tôi tin mỗi người làm nội dung đều có bản đồ cảm xúc riêng về vị giác và văn hóa. Với tôi, phần lớn bản đồ ấy nằm ở Nhật nơi mọi thứ thiền định và tối giản. Nằm ở Ý nơi bữa ăn là nghệ thuật sống. Ở Tây Ban Nha nơi món ăn luôn rộn ràng, nhưng vẫn có chiều sâu văn hoá.

Tôi có thể dành cả tháng nghiên cứu về cách người Pháp pairing phô mai và vang đỏ. Nhưng tôi không thể ngồi xuống một buổi chiều để viết về món Hoa mà bản thân chưa từng rung động.

Và đó là lý do vì sao ẩm thực Trung Hoa không hiện diện nhiều trong hệ sinh thái nội dung tôi xây dựng. Không phải vì nó không đáng, mà vì tôi không phải người phù hợp để kể câu chuyện đó.

Nếu bạn cũng đang viết, đang làm nội dung, hay chỉ đơn giản là đang ăn hãy chọn điều khiến bạn sống lại.
Đừng chạy theo món ăn đang trending, hãy chạy theo món ăn khiến trái tim bạn đập mạnh hơn bình thường.

Ẩm thực là một hành trình không có đúng sai. Quan trọng nhất là bạn biết mình ở đâu trên bản đồ ấy và cảm thấy hạnh phúc ở đó.

Hàng Tràng Lang Vào Việt Nam Nên Tôi Không Có Cái Nhìn Tốt Về Trung Hoa

Tôi biết, câu này nghe có vẻ “cảm tính”. Nhưng đôi khi cảm xúc cũng là sự thật. Đặc biệt là trong ẩm thực nơi cảm xúc và ký ức quyết định vị giác.

Tôi lớn lên ở Việt Nam trong thời kỳ mà hàng tràn lang Trung Quốc đổ bộ vào mọi ngóc ngách: từ đồ chơi trẻ em, quần áo chợ sỉ, cho đến cả thực phẩm. Và tiếc thay, không ít trong số đó gắn liền với hai chữ: “rẻ tiền” và “thiếu tin tưởng”.

Tôi từng thấy những viên xúc xích đỏ au, gói bánh bao đông lạnh không rõ nguồn gốc… phát hoảng. Tất cả đều dán nhãn Trung Quốc, và tất cả đều trở thành mảnh ghép trong ký ức vị giác đầu đời không mấy đẹp đẽ.

Vậy nên, tôi đã bị định hình một cách vô thức rằng món Hoa có gì đó “không thật”. Quá nhiều hàng nhái. Quá nhiều chiêu trò. Quá nhiều điều khiến người ta dè chừng hơn là háo hức. Và dù biết điều đó là kết quả của một dòng hàng hóa thương mại, không đại diện cho tinh hoa của cả nền ẩm thực Trung Hoa cảm xúc thì vẫn là cảm xúc. Nó không dễ xóa bằng lý trí.

Nếu bạn cũng từng bị ảnh hưởng bởi những làn sóng hàng hóa kém chất lượng gắn mác Trung Quốc, hãy cứ thành thật với mình. Không cần tỏ ra “hiểu biết” để gồng gánh tình yêu cho một nền ẩm thực mà bạn chưa từng rung động.

Huỳnh Huy Hoà

  • Founder – FoodDaily.vn
  • Co-Founder – 2Redfood.com